Đóng QC
Tuyện Sex Ngắn Hay > Truyện Sec > Khế ước nô lệ

Khế ước nô lệ

Phần 2

Ăn xong, cũng như tối qua Nhật Đăng nhìn căn nhà nơi mình sinh ra và lớn lên lần cuối rồi cũng nghẹn ngào rời đi, chỉ vài ngày nữa thôi thì căn nhà chứa đựng bao nhiêu kỉ niệm này sẽ được bán đi cho một đại gia Hà Nội khác. Ngắm một hồi lâu ông Tâm cũng buồn bã nhắc khéo cậu ra sân bay để kịp giờ.


Vài tiếng sau khi làm thủ tục, cả 2 người vào hạng ghế thương gia ngồi.

– Cậu chủ việc khi sáng… – ông Tâm ấp úng hỏi.

– Tới nơi ông sẽ biết!!

– Là sao cậu? Tôi chưa hiểu lắm, khi sáng cậu bảo lên máy bay sẽ nói mà?

– Từ từ rồi sẽ hiểu, giờ tôi đi ngủ, đừng làm phiền tôi – nói xong Nhật Đăng thiếp đi.

Còn ông Tâm vẫn miệt mài xem lại lịch trịnh ngày đi học, nhà cửa, cặp sách, giấy tờ vở… các thứ cho cậu chủ của mình rồi cũng thiếp đi.

1 tiếng 30p sau… tại sân bay Đà nẵng!!

Máy bay cũng hạ cánh, bước xuống máy bay, sau khi làm thủ tục các thứ Nhật Đăng cùng ông Tâm đứng đợi thì tầm 5p sau một chiếc Mercedes s450 Maybach đậu trước mặt cậu. Bước ra là một thanh niên cao to dơ tay lên nói:

– Cậu Đăng phải không ạ? Anh là Phong chú Minh thuê anh làm vệ sĩ riêng cho cậu.

– Ừ – nói rồi Nhật Đăng cũng chìa tay ra để bắt tay với gã vệ sĩ này cho phải phép.

Nhưng trong lòng cậu rất bực bội, kế hoạch sống một mình của cậu giờ đây lại bị thêm gã này đến cản trở, một mình ông Tâm thôi cũng nghĩ cũng đã thấy mệt khi không biết làm thế nào để trình bày cho ông ấy rằng từ nay cậu sẽ sống tại căn nhà cậu mới mua một mình. Kiểu gì ông cũng hoảng hốt mà hỏi đủ thứ trên trời dưới đất cho xem, nghĩ đến đấy cậu đã thấy phiền rồi. Vả lại cậu không thích tên Phong này cho lắm, vì ai nhìn cậu cũng phải kiêng nể, nhưng tên này thì khác, hắn nãy giờ luôn cười với cậu bằng thái đội không phải hòa đồng mà là coi cậu như trẻ con, điều mà Nhật Đăng căm thù nhất, nhìn gã bằng một con mắt sắc như dao cậu nói:

– Tôi không cần vệ sĩ, anh về đi chuyện này tôi sẽ nói với bố mẹ sau, hơn nữa tôi cũng có ông Tâm rồi…

Hơi ngạc nhiên trước thái độ lạnh lùng và câu nói vô tình của Nhật Đăng nhưng Phong cũng nở một nụ cười nói:

– Okay!! – Phong vừa nói vừa nhún vai ra vẻ không hiểu làm gì để Nhật Đăng giận.

Nói rồi Phong cũng lái xe đưa Nhật Đăng và ông Tâm về căn biệt thự nằm ở đường Thăng Long yên bình của thành phố Đà Nẵng, con đường hướng mặt ra dòng sông, nên có view rất đẹp, đi dọc con đường thì biết bao nhiêu là căn biệt thự cũng đang tọa lạc ở con đường tiền tỉ này, vì nằm xa trung tâm nên đường này cũng yên tĩnh lắm, đích thị là đường của đại gia thứ thiệt đây rồi.

Liếc nhìn vào trong sân từng nhà thì ôi thôi là siêu xe, nghĩ đến đây Nhật Đăng tặc lưỡi một cái vì đã đến Đà Nẵng rồi vẫn không thoát được cái không khí thượng lưu này. Ngắm cảnh một hồi, Phong cũng dừng trước căn biệt thự không khác gì căn ở Hà Nội là mấy vì lão Minh thích kiến trúc phương Tây mà, căn nhà vốn được xây để cho lão Minh cùng vợ về quê chơi, đồng thời cũng mời cô Lan lên ở luôn nhưng cô không chịu về cô không quen ở nhà to cho lắm, đi đi lại lại trong nhà thấy mệt, ở nhà nhỏ nhưng ấm cúng là ổn rồi.

Bước xuống xe, Phong cúi xuống chào Nhật Đăng rồi vào gara phóng con Sh của mình về. Thấy ông Tâm đang chật vật với đống hành lý nặng như bao tải thì Nhật Đăng chạy nhanh vào phụ một tay.

– Ông lái xe vào gara cất đi, để mấy cái này tôi đem vào cho, sẵn tiện tập thể dục luôn mà, ngồi máy bay oải quá!!

Cậu biết ông Tâm sẽ cảm thấy không phải khi để cậu xách một đống hành lý nhiều và nặng như thế, một phần biết ông đã già, ngồi máy bay cũng đã mệt hơn nên mới lấy cớ tập thể dục để ông khỏi áy náy. Nhật Đăng là vậy! Lạnh lùng ít nói, có phần hơi cục súc nhưng bên trong lại rất tinh tế và ấm áp, nhưng ít người biết điều này nên thường hay né cậu.

Với cơ thể của Nhật Đăng thì chỉ vài phút đã khiêng được một đống vali vào tiền sảnh của căn biệt thự, nhìn xung quanh Nhật Đăng thở dài ngao ngán khi thấy bố mẹ lúc nào cũng tốn kém, nhưng nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, mấy chục năm bố mẹ cậu lăn lộn ngoài đường kiếm từng nghìn một, giờ thành công thì hưởng thụ một tí cũng chả sao. Lúc này ông Tâm cũng vào sảnh mà cũng không ngạc nhiên lắm với độ chịu chơi của lão Minh khi xây căn biệt thự có phần to hơn so với cái ở Hà Nội vì bao năm nay theo phục vụ nhà lão ông cũng đã quen rồi. Ông ra hiệu cho mấy cô chú giúp việc tới để phân chia lịch làm việc cũng như deal tiền lương cho mỗi người, ngoài ra cũng nói về quy tắc giúp việc trong giới thượng lưu.

Nhật Đăng thì đang loay hoay chả biết phòng mình ở đâu, thì bỗng ở đâu lúc này có một cô bé xinh xắn tầm nhỏ hơn Nhật Đăng 3 tuổi chắc cũng cỡ lớp 7 nở một nụ cười đưa mặt sát vào mặt Nhật Đăng hỏi:

– Cậu là cậu Đăng phải không ạ?? – Nói rồi nhỏ chớp chớp mắt trông hồn nhiên lắm.

Nghĩ trong đầu sao ai cũng thích áp sát mặt vào mình thế nhỉ, điều này hơi làm cậu khó chịu vì cậu rất ngại khi đối mặt trực tiếp với ai đó, nhất là mẹ cậu, giờ là nhỏ này. Cũng phải thôi, cậu sở hữu đôi mắt sắc sảo của mẹ, chiếc mũi cao vút và thẳng tắp, trông cậu không khác gì một mỹ nam mà ai cũng muốn ngắm nhìn cả. Lui 1 bước Nhật Đăng lạnh lùng đáp:

– Ừm, phòng anh ở đâu vậy?

– Đi theo em – nhỏ nhanh nhảu đáp.

Nói rồi, nhỏ dẫn Nhật Đăng đến một căn phòng nhỏ ấm cúng có một dàn pc hạng nặng đang chớp những ánh đèn bắt mắt, bên cạnh là chiếc giường xinh xinh nhỏ nhắn được nhỏ trang trí hình Hello Kitty rất dí dỏm. Nghĩ thầm trong lòng không phải “chạy marathon” mỗi sáng từ giường đến WC nữa mà vui. Lúc này thấy gần giường có một cái cửa Nhật Đăng tiến lại mở cửa thản nhiên nói: ” Phòng này chắc là nhà WC rồi”. Nhưng trái với sự kỳ vọng của Nhật Đăng mở cửa ra là căn phòng to không khác gì căn phòng ngủ cũ của cậu ở Hà Nội. Mắt chữ A mồm chữ O Nhật Đăng hỏi:

– Phòng này là gì nữa đây??

– Dạ, bà chủ biết cậu từ nhỏ thích có “căn cứ bí mật” để đọc truyện với chơi game nên làm cái phòng nhỏ nhỏ này là phòng “căn cứ bí mật” cho cậu, còn cái phòng bên đây mới là phòng ngủ thật ạ – nói rồi nhỏ chỉ chỉ vào cái phòng không khác gì cái sân bóng đá.

Nhật Đăng giờ đây chỉ biết đứng như trời trồng vì thật sự đã cạn lời với người mẹ nghịch ngợm của mình, haizzzz!!! Nghĩ rồi Nhật Đăng cũng thở dài nằm trườn trên chiếc giường như cái vườn sở thú mà người mẹ xinh đẹp trang trí cho, nào là gấu bông, sư tử, vịt… đủ thứ loại gấu. Đang định chợp mắt thì nhỏ hỏi:

– Cậu có muốn ăn gì không để em đi kêu dì 3 nấu cho…

– Không cần – Nhật Đăng chìm vào giấc ngủ.

Lúc này thì các người giúp việc cũng đã được ông Tâm hướng dẫn kỹ càng, phần công mỗi người một khu, làm vườn, nấu bếp, lau chùi… đặc biệt là cách ứng xử và quy tắc giúp việc cho giới nhà giàu. Vì được trả lương rất cao nên họ cũng chẳng ý kiến gì mà chỉ làm tốt công việc của mình. Hành lý cũng đã được đem lên phòng của Nhật Đăng. Ngủ đến chiều thì báo thức 3h chiều cũng gọi Nhật Đăng dậy. Nhớ ra nếu một ngày rảnh mà không đá bao cát thì cậu sẽ điên lên mất, thế là cậu vội vàng chạy một mạch xuống lầu, chạy dọc khu hành lang, trong đầu bực bội vì cái khó khăn khi sống trong một toàn “cung điện” thế này.

– Cậu chủ đang kiếm phòng tập phải không? – VÌ quá hiểu Nhật Đăng nên ông đã đứng trực sẵn cuối hành lang để chỉ cho cậu về vị trí của phòng thể dục, đồng thời giám sát cô chú giúp việc mới làm việc.

– Ừ…

– Cậu đi theo tôi…

Nói rồi ông Tâm dắt cậu ra khỏi căn biệt thự, đi qua chiếc cầu bắc qua con sông mini dùng để trang trí, nhìn xuống nước cậu thấy biết bao là cá đủ màu sắc, Quả thật chạy một vòng hành lang của biệt thự cũng đủ mệt rồi, giờ lại bị đi “ngao du” xung quanh nhà khiến cậu cũng lười tập. Đi một hồi cũng tới nhà tập luyện. Bước vào thì cách bài trí tạ, bao cát, xe đạp, máy chạy bộ cũng không khác lắm so với cái ở Hà Nội, chỉ được cái mới hơn thôi. Nhìn thấy bao cát như thấy người tình trong mộng cậu lao vào mà ôm chầm lấy vui sướng, sau đó thì tẩn đủ 1000 cái vào như thường lệ. Đang tập hăng say thì nhỏ giúp việc đứng ngoài cửa nhìn vào trên tay cầm bình nước mới pha bột protein.

– Có chuyện gì không?? – Nhật Đăng vẫn hăng say nhìn chằm chằm bao cát mà đá.

– Dạ ông Tâm bảo em mang cái này cho cậu – nhỏ rụt rè cầm bình nước protein bằng hai tay chìa ra hết cỡ mặt thì đỏ ửng cúi gằm xuống vì vô tình chứng kiến thấy được cơ thể đẹp như tạc tượng của Nhật Đăng.

Nói rồi cậu sút thật mạnh vào bao cát thêm vài cái miệng lẩm bẩm… 598,599,600. Mọi thứ khi dừng lại thì phải đạt tới con số chẵn mới được, căn bệnh ÁM ẢNH CƯỠNG CHẾ luôn sai khiến Nhật Đăng làm mọi thứ hoàn hảo đến mức có thể cho phép. Đi tới gần nhỏ thì nhỏ cũng e ngại phản xạ lui ra một tí nhưng tay vẫn chìa đưa chai nước cho Nhật Đăng. Cậu hiểu ý nhoẻn miệng cười trêu nhỏ:

– Sao vậy?? Sợ à =))

– Dạ… Dạ… không… có – nhỏ ấp úng.

Nhật Đăng mỉm cười cầm lấy bình nước đưa lên miệng uống, vì đứng uống nên Nhật Đăng Phải ưỡn lên khiến cho cái giọt mồ hôi từ từ chảy xuống cơ bụng săn chắc của cậu làm nhỏ có vẻ ngại lắm. Uống rồi Nhật Đăng đưa cho nhỏ bình nước cười hỏi:

– Anh có ăn thịt em đâu mà sợ dữ vậy =))

– Dạ… Dạ – Nhỏ ấp úng không biết nói gì.

– À mà em học lớp mấy rồi?

– Dạ lớp 7, nhưng em nghỉ lâu rồi, nhà em nghèo làm gì có tiền đi học đâu, quê em ở Huế lên đây đi làm.

Mặc dù đã đoán đúng tuổi của nhỏ nhưng lúc này mặt Nhật Đăng cũng chùng xuống, nghĩ vu vơ về chuyện nhân sinh, nếu như cậu sinh ra trong gia đình nghèo khổ thì sao? Có thể cậu có tài thật nhưng liệu sinh ra trong hoàn cảnh đấy cậu có phát hiện được tài năng kinh doanh thiên bẩm không? Liệu cậu có phải như nhỏ đang đứng trước mặt không?

Đây không phải là lần đầu cậu suy nghĩ về những câu hỏi như thế, chính vì vậy cậu luôn ra sức trau dồi kiến thức cho mình, để lỡ một ngày bố mẹ cậu xảy ra biến cố cậu vẫn tự đứng vững trên đôi chân của mình được. Một cậu nhóc 15 tuổi đã có nhưng suy nghĩ sâu xa như vậy một phần cậu thường xuyên đi theo bố mẹ mình làm từ thiện, chứng kiến biết bao nhiêu đồng bào vùng núi không có gạo mà ăn, không có áo mà mặc, không có sách mà học. Mỗi lần như thế bố mẹ luôn nhắc nhở cậu phải học tập và trau dồi từng ngày. Đang lạc vào suy nghĩ vu vơ thì tiếng nhỏ gọi:

– Cậu ơi!! Cậu ơi…

– Hả… À… ờ đây sao vậy?

– Cậu đừng nghĩ ngợi nhiều, em quen rồi mà, không sao đâu. Em sẽ giống như ông chủ đi lên từ bàn tay trắng – ánh mắt nhỏ to tròn, long lanh tràn lên sự tự tin và kiên định.

– Ừm – Nhật Đăng cũng ậm ừ cho nhỏ vui, vì cậu biết đi lên từ bàn tay trắng như bố cậu liệu được mấy người, hơn nữa cũng dựa vào cái duyên chứ không hẳn cần cù là đủ. Cậu luôn quan tâm mọi người, chỉ là đứa giúp việc không quan hệ thân thiết cũng khiến Nhật Đăng rơi trầm tư hồi lâu.

– Thôi cậu tập tiếp đi!! Em vào dọn nhà…

– À sau này đừng gọi là cậu nữa, anh hơn em 3 tuổi thôi…

– Không được đâu cậu, ông Tâm biết được mắng em chết, trừ lương em nữa!!!

– Vậy là em sợ ông Tâm hơn anh?? – Tuy hiểu rõ làm việc cần sự nghiêm túc mà chấp hành nhưng Nhật Đăng rất ghét nhưng kẻ không sợ mình. Chỉ là hù cho nhỏ sợ chơi nhưng trong sâu trong lòng vẫn có một chút khó chịu vì nhỏ không nghe theo.

– Dạ không phải, tại vì công việc của em là như thế, em không làm trái lệnh dược!!!

– Vậy từ nay anh đặt cách cho em gọi bằng anh – đến đây mặt Nhật Đăng bỗng nghiêm lại không đùa giỡn nữa, làm cho câu nói của mình như mang theo cả tấn áp lực.

– Dạ – nhỏ cười ngại ngùng.

– Anh vẫn chưa biết tên em?

– Em tên Trúc – nói rồi nhỏ mỉm cười xoay lưng lon ton bước đi.

Để ý thì trông nhỏ cũng xinh phết, nhưng dễ thương chiếm phần hơn, nếu sinh ra trong gia đình khá giả thì nhỏ đã là một công chúa rồi, nghĩ đến đây Nhật Đăng thở dài mà bước vào hành hạ bao cát tiếp. Tập đến chiều thì giờ đấy Nhật Đăng cũng mệt lã người, khập khiễng bước vào nhà ăn, bao nhiều món ngon bày trước mặt, nhưng cậu vẫn theo chế độ ăn bên Tây Từ năm lớp 8 ít tinh bột, nhiều rau, nhiều thịt… Cộng với tập luyện hàng ngày nên cậu cũng sở hữu chiều cao đột biến ở tuổi của cậu. Ăn xong cậu thì tiếng điện thoại vang lên, rút con iphone 11 pro max vừa được Quỳnh em gái cậu mua từ Mỹ tặng cho, mặc dù cậu không cần lắm, nhưng vẫn nhận cho Quỳnh vui, chứ với số tiền riêng của cậu dư sức mua cả chục cái.

– Alo con nghe!!

– Con trai yêu của mẹ bay có mệt không nè =)))

– Bình thường mẹ, mẹ chắc còn bay hả? Ủa mà khoan ở trên máy bay sao lại gọi được?

– Không, mẹ hạ cánh xuống Thái Lan rồi, do máy bay trục trặc gì đấy, sẵn tiện đi mua sắm ít đồ cho con Quỳnh.

– Dạ vâng, mẹ bay cẩn thận nhé!!

– Cục cưng thấy cái “căn cứ bí mật” của mẹ làm cho con có thích kh…

Nói đến đây cậu cúp máy cái bụp, vì biết kiểu gì cũng sẽ bị người mẹ tinh nghịch cũng sẽ trêu cho cậu đỏ mặt, với lại màn hỏi thăm như thế cũng đủ rồi. Lật đật đi lên phòng thì gặp ông Tâm, đúng lúc cậu đang muốn nói về việc chuyển ra ở riêng.

– Ông vào đây tí, tôi có việc muốn nói…

– Dạ vâng – ông tâm điềm tĩnh bước vào.

– Tôi muốn nói chuyện lúc trên máy bay – Nhật Đăng nhìn mặt ông Tâm thăm dò.

– Vâng…

– Tối muốn chuyển ra ở riêng, ông nghe rồi đấy, tôi không nhắc lại lần 2 đâu…

Sống với ông Tâm lâu nên cậu biết kiểu gì ông cũng nhảy ầm lên mà phản đối, rồi còn nhăn nhó nữa, ông vẫn sẽ nghe lệnh của cậu thôi, nhưng trước đó cậu phải nghe một trận càm ràm của ông đã, thế nên cậu mới bảo không nhắc lại lần 2.

– Dạ vâng tôi biết rồi…

– ??? Ông biết rồi á? – Lúc này cậu ngạc nhiên vì trái ngược với dự đoán ông Tâm sẽ nhảy ầm lên mà phản đối thì lúc này ông lại điềm tĩnh.

– Vâng lúc trên máy bay tôi cũng đoán ra rồi ạ, tôi cũng đã thông báo cho ông bà chủ rồi, ông bà chủ đồng ý và bảo sẽ gọi cho cậu sớm!!

Ra lúc nãy cuộc điện thoại của mẹ cậu là để hỏi cậu về chuyện này, ầy tự nhiên cậu có lỗi với mẹ quá, mà cũng tại mẹ hay trêu cậu đến mức bốc khói mà thôi. Đang nghĩ thì ông Tâm cũng hỏi thêm vào:

– Vậy cậu định sẽ ở đâu??

– Đừng lo tôi tôi mua nhà rồi!!

– Vâng – với sự giỏi giang của Nhật Đăng thì ông Tâm cũng không cần hỏi sâu về chuyện nhà cửa nữa.

– Sáng mai tôi sẽ đi, ông chuẩn bị hành lý cho tôi!!

– Vâng, còn chuyện ăn uống của cậu… – ông Tâm ấp úng, vì ông hiểu hồi trước giờ chưa từng thấy cậu chủ của mình tự nấu ăn cả nên cũng có phần hơi lo.

– Tôi tự lo được, không biết nấu thì tập, cái gì cũng nhờ vả các người thì khi nào tôi mới tự lo cho bản thân đây.

– Dạ Vâng – ông Tâm không còn cảm thấy buồn nữa mà thay vào đó là sự hạnh phúc dâng trào khi chứng kiến cậu chủ bé bỏng ngày nào đã trở nên lớn như vậy.

– Thôi ông ra đi tôi ngủ tí.

– Dạ cậu – nói rồi ông Tâm lặng lẽ lui ra khép cửa phòng nhẹ nhất có thể.

Chiều dậy nhìn đồng hồ 5h chiều, Nhật Đăng bàng hoàng tỉnh dậy tự trách bản thân đã ngủ quá nhiều cho 1 buổi trưa như thế. Vì vốn xưa nay cậu luôn sống rất kỷ luật, nhưng vì đi máy bay cả sáng nên cũng khá mệt. Chiều nay cậu quyết định dẫn nhỏ Trúc giúp việc đi ăn tối, tiện thể ngắm lại đường xá thành phố khi xưa bố mẹ dắt 2 anh em cậu tới chơi mỗi dịp Tết về xem thử có khác gì không, ngoài ra cũng cần đi siêu thị mua ít đồ để chuẩn bị dọn tới nhà riêng.

Chạy khắp nhà tìm Trúc, mệt đứt cả hơi vì biệt thự quá to mà người nhỏ Trúc thì lại bé tí nên kiếm cũng mệt lắm. Cuối cùng cũng tìm thấy nhỏ đang quét dọn hồ bơi ở trên tầng thượng, đứng sau cánh cửa từ nhà ra cái hồ bơi Nhật Đăng thấy nhỏ vừa quét lá rụng vừa hát bài trong sách âm nhạc lớp 6 mà cậu từng nghe qua, ở quê cũng chẳng có điều kiện nên nhỏ cũng chỉ biết được những bài hát trong sách thôi, nhìn thấy vậy Nhật Đăng cũng có chút chạnh lòng rồi bước tới gần nhỏ:

– Hù!!!

– Á – nhỏ hét lên thật to, mặt kinh hãi quay từ từ ra sau.

Thấy Nhật Đăng đứng cười thì nhỏ tức lắm nhưng không dám làm gì, nhỏ trề môi mếu máo:

– Cậu làm thế có ngày em đứng tim chết cho coi huhu…

– Thôi anh xin lỗi, à mà bảo là không được gọi là cậu nữa mà…

– Hì hì em quên mất, mà anh lên đây có việc chi rứa? Cần gì nói em làm cho chứ răng lên đây chi cho cực?

Haizz đúng đích thị là giọng miền Trung rồi toàn răng cỏ với rứa rựa thôi, nhưng kể ra giọng gái Huế tuy khó nghe nhưng mà ngọt thật.

– Mai anh ra ở riêng rồi, định nhờ em mua ít đồ cho anh ấy mà.

– Rồi nhà này để cho ai hả anh? – Nhỏ tròn mắt ngạc nhiên hỏi.

– Thì vẫn để vậy thôi, khi nào anh rảnh sẽ ghé qua thăm em, thích thì cứ lên phòng anh dùng máy tính thoải mái đi nhé!!

– Ôi thật á, thích quá đi thôi – Nhỏ chớp mắt lia lịa mừng rỡ.

– Đi thay đồ đi!! Anh chở đi siêu thị, anh có xin ông Tâm cho phép em nghỉ chiều nay rồi đấy…

Nghe tới đây thì nhỏ mừng rỡ vì vừa được nghỉ lại vừa được đi siêu thị thì còn gì bằng, nhỏ đáp lại:

– Vângggg – nhỏ hí hửng trả lời.

Nói rồi Nhật Đăng xuống nhà vào gara để kiếm xe chở Trúc đi mua đồ, nhìn tới nhìn lùi thì ngoài con Mẹc và con ferrari ra cũng chỉ có chiếc Z1000 thần thánh mà mẹ cậu tặng sinh nhật năm vừa rồi, cậu tặc lưỡi một cái rồi cũng vào dắt còn Z1000 ra vì cậu không thích đi ôtô lắm vì bất lợi, tuy cậu đã được ông Tâm dạy cho cách lái từ nhỏ rồi, công nhận bên vận chuyển làm tệ thật, không biết kiểu gì mà xước một đường trên thân xe rồi, nhưng tính cậu cũng chả muốn làm to chuyện lên nên cũng đành bỏ qua.

Nhìn quanh chả thấy chiếc mũ bảo hiểm nào cả, chỉ có chiếc mũ hello kitty mà mẹ cậu nhờ người để sẵn duy nhất 1 cái trong gara cho cậu thôi, nghĩ đến thì bó tay với người mẹ này thật. Vừa dắt xe ra khỏi gara thì lúc này Trúc đã mặc chiếc váy trắng đứng sau xe, tuy có phần đã diện đồ đẹp lên nhưng chất quê chân thật vẫn hiện rõ lên trên cách phối đồ của cô bé. Nhật Đăng ra hiệu nhỏ lên xe, khó khăn lắm mới treo lên được thì Nhật Đăng nổ máy làm nhỏ giật mình tí thì giật ra phía sau. Hơi sợ nên nhỏ cũng ôm chầm lấy Nhật Đăng, Cậu thấy vậy cũng không nói gì mà chầm chậm rú xe ra cửa, các cô chú giúp việc nhìn vậy thì ai nấy cũng nở một nụ cười:

– Chào Cậu!!

– Cậu đi vui vẻ…

– Tạm biệt cậu chủ!!

– …

– …

Thông tin truyện
Tên truyệnKhế ước nô lệ
Tác giả Quỳnh Quỳnh
Phân loại Truyện Sec, Truyện sex dài tập
Ngày cập nhật12-04-2023 16:00:30
Truyện ngẫu nhiên
Chị hai của tôi (Update phần 5)
Nghìn lẻ một đêm (Update phần 8)
Phận nàng dâu (Update phần 21)